Cái
lí lẽ quân đội phải đứng ngoài chính trị, không được can dự vào những
tranh giành chính trị giữa các đảng phái. Quân đội chỉ trung thành với
quốc gia, dân tộc, có nhiệm vụ chống ngoại xâm bảo vệ đất nước. Quân đội
nhân dân chỉ trung thành với nhân dân chứ không trung thành với một
đảng chính trị, bỡi vì đảng chính trị chỉ là một tập hợp lực lượng không
phải là toàn thể nhân dân… Nhiều lí lẽ nghe qua rất dế chấp nhận, ngộ
nhận và đều đi đến một mục tiêu: Tách quân đội ra khỏi chính trị, phi
chính trị hóa quân đội.
Hôm nay Mõ tôi xin có vài ý kiến thế này:
Trước
hết, cần thấy rằng, hai khái niệm “quân đội đứng ngoài chính trị” và
“chính trị hóa quân đội” là có nội hàm khác nhau. Điều này rất dễ làm
người ta ngộ nhận khi nói về “phi chính trị hóa quân đội”.
Để
thấu đáo vấn đề, chúng ta nên đi từ khái niệm “chính trị”. Chính trị là
gì, là một chế độ xã hội gắn liến với một hệ tư tưởng, một hình thái
nhà nước nắm quyền thống trị đất nước. Trên nền tảng chính trị đó, người
ta thiết lập nên một “chế độ chính trị” mà đặc trưng của nó được biểu
hiện trên ba mặt: hệ tư tưởng chính trị, hình thái kinh tế và kiểu tổ
chức xã hội. Vậy là, khi đã định hình chế độ chính trị cho một quốc gia,
cả quốc gia đó vận hành trong màu sắc chính trị, không khí chính trị mà
nó chấp nhận. Vì vậy, thật khó hoặc là không thể rạch ròi cái gì là
đứng ngoài chính trị trong mọi hoạt động kinh tế, văn hóa, xã hội, an
ninh, quốc phòng, đối ngoại của một quốc gia khi nó được xây dựng trên
nền một chế độ chính trị nhất định. Một bài hát có ca từ phù hợp hoặc
không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của một chế độ chính trị đều “mang
tính chính trị” cả. Và vì vậy, đặt vấn đề phi chính trị hóa quân đội là
một ý niệm vu vơ, thiếu căn cứ.
Nhà
nước là sản phảm tất yếu của chế độ chính trị. Nó sinh ra để duy trì
quyền thống trị của giai cấp và thực hiện chức năng xã hội. Cấu thành
của Nhà nước bên cạnh các Bộ chức năng bao giờ cũng có quân đội, công
an. Hai bộ phận này có chức năng bạo lực trấn áp để chống thù trong,
giặc ngoài bảo vệ đất nước, bảo vệ chế độ chính trị, đảm bảo an ninh xã
hội. Trong lịch sử và hiện tại, các giai cấp muốn chiếm quyền thống trị
xã hội đều phải có lực lượng quân đội để đánh bại kẻ thù. Và khi đã
thành công, giai cấp cầm quyền lại xây dựng quân đội hùng mạnh để sẵn
sàng chiến đấu bảo vệ chế độ chính trị, bảo vệ đất nước. Vậy, ý tưởng
phi chính trị quân đội, một lần nữa lại là hoang tưởng.
Ở
một số nước, có chuyện hiến định quân đội đứng ngoài chính trị, không
ai được chính trị hóa quân đội. Những nước đó thường có chế độ đa đảng.
Đảng chính trị nào thắng trong tranh cử thì đứng ra lập bộ máy Nhà nước,
lựa chọn các bộ trưởng. Ở các quốc gia này, đấu tranh chính trị giữa
các đảng đối lập rất quyết liệt. Các nhà lập pháp thấy rằng nếu đảng
phái chi phối quân đội thì sẽ dẫn đến độc quyền. Vì vậy quy định quân
đội đứng ngoài chính trị. Tất nhiên, không phải vì thế mà quân đội trở
thành thứ “vô phèng”. Quân đội phải phục tùng tổng thống hoặc nhà vua.
Không thế chắc chẳng ai ra lệnh được cho quân đội khi cần đánh đông dẹp
bắc. Như vậy quân đội cũng phải có người cầm cương. Người cầm cương đó
là tổng thống, nhà vua hoặc tổng bí thư (ở những nước độc đảng). Thường
thì ông tổng thống, nhà vua hoặc ông tổng bí thư thống lĩnh quân đội, ấn
nút chiến tranh. Tổng thống đại diện cho chế độ chính trị đại nghị, nhà
vua đại diện cho chế độ chính trị quân chủ, tổng bí thư đại diện cho
chế độ cộng sản. Vậy sao lại nói quân đội đứng ngoài và phi chính trị
được, thật là lú lẫn.
Còn
bây giờ, Mõ tôi nói đến câu chuyện “phi chính trị hóa quân đội”. Phi
chính trị hóa quân đội được hiểu là không được lập đảng phái trong quân
đội. Hay nói cách khác, đã là quân nhân thì không được phép tham gia các
đảng phái chính trị. Chứ không phải quân đội đứng ngoài chính trị. Quy
định này nhằm chống sự chia rẽ trong quân nhân khi đứng trong các đảng
đối lập, tránh việc đảng chính trị chi phối quân đội theo ý của mình.
Thông thường quy định quân đội đứng ngoài các đảng chính trị, không can
thiệp vào các hoạt động tranh giành ảnh hưởng chính trị giưa các đảng có
ở các nước thực hiện chế độ chính trị đa đảng. Tuy vậy, khi cần quân
đội vẫn có thể trở thành lực lượng chính trị để bảo vệ lợi ích quốc gia.
Thái Lan chẳng hạn, quân đội không ra mặt ủng hộ đảng “áo đỏ” hay “áo
vàng”, nhưng quân đội vẫn thực hiện các cuộc đảo chính và lên nắm quyền
tạm thời. Ở quốc gia chỉ có một đảng duy nhất độc quyền lãnh đạo thì
chuyện chính trị hóa quân đội, xây dựng đảng trong quân đội để tăng thêm
sức mạnh chi phối lực lượng vũ trang chẳng có gì phải bàn cãi. Cái đó
chỉ có lợi cho việc thực hiện nhiệm vụ chính trị của đảng cầm quyền mà
thôi. Nếu ở quốc gia có chế độ chính trị đa đảng đối lập thì hẵng bàn
đến “phi chính trị hóa quân đội”. Còn ở Việt Nam ta nếu chỉ có duy nhất
một đảng chính trị thì việc bàn đến “phi chính trị hóa quân đội” trở nên
lãng phí chất xám. Bao giờ có đa đảng đối lập thì hẵng bàn đến vấn đề
đó.
Câu
chuyện quân đội ta là “quân đội nhân dân”, từ nhân dân mà ra, vì nhân
dân mà chiến đấu, cho nên “quân đội chỉ trung thành với nhân dân” không
được bắt quân đội trung thành với đảng. ĐCS chỉ có 3 triệu đảng viên còn
nhân dân có hơn 80 triệu. Luận điểm này dễ làm nhiều người lung túng vì
nó lẫn sau dụng ý đối lập đảng với nhân dân, tách đảng ra khỏi dân tộc
và nhân dân. Hiến pháp quy định quân đội trung thành với đảng với dân
tộc với nhân dân chứ không phải chỉ với đảng. Đảng CS Việt Nam, lực
lượng duy nhất lãnh đạo hệ thống chính trị thực hiện các mục tiêu xây
dựng và bảo vệ tổ quốc, cho đến nay đảng vẫn đứng vững và giữ được vai
trò của mình bỡi vì nó có nền tảng vững chắc đó là “Mọi lợi ích của đảng
thống nhất với lợi ích của nhân dân” vì vậy nó được nhân dân ủng hộ.
Quân đội trung thành với đảng cũng đồng nghĩa trung thành với nhân dân
mà thôi. Mỗi khi đảng xa rời lí tưởng phục vụ lợi ích của nhân dân thì
sẽ bị nhân dân từ chối và vì vậy không bao giờ nhân dân chấp nhận quân
đội “chỉ biết còn đảng là còn mình”. Trong thực tiễn lịch sử chiến
tranh, quân đội nhân dân VN đã vì nhân dân mà chiến đấu nên luôn được
nhân dân ủng hộ, đùm bọc. Bên cạnh quân đội chính quy còn có cả dân quân
tự vệ, du kích, toàn dân đánh giặc. Trong hòa bình xây dựng, ngoài
chuyện thường trực đánh giặc ngoại xâm, quân đội còn làm kinh tế ở những
vùng chiến lược mà họ đứng chân. Quân đội tham gia công tác xã hội vì
dân ở những vùng đặc biệt khó khăn… nên được lòng dân. Những công việc
trực tiếp đó của quân đội không phải tự thân quân đội mà xuất phát từ
chủ trương, chính sách của đảng cầm quyền. Vậy nên, phủ nhận vai trò của
đảng chính trị với quân đội liệu có đúng đắn.
Cuối
cùng, Mõ tôi xin thưa rằng, để có chỗ đứng trong lòng nhân dân thì đảng
phải đề ra và thực thi những chính sách hợp lòng dân. Mọi đảng viên của
đảng phải thực sự vì dân, nêu gương sáng cho nhân dân thì chẳng cứ họ
là cán bộ đảng, quân đội hay công an, muốn để điều 4, muốn chính trị hóa
quân đội đều được dân ủng hộ mà thôi.
Nguồn: Trelangblogspotcom
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét