Thực
hiện chủ trương của Đảng tại Chỉ thị số 22 – CT/TW ngày 28/12/2012 của
Bộ Chính trị về việc tổ chức lấy ý kiến nhân dân tham gia góp ý đối với
dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992. Theo đó, cả hệ thống chính trị và
toàn dân đã tích cực tham gia vào các cuộc tổ chức lấy ý kiến của các
cấp, các ngành, địa phương và đơn vị trong cả nước. Hàng triệu lượt ý
kiến tâm huyết với vận mệnh của đất nước đã được trao đổi thẳng thắn,
dân chủ và cởi mở, mang tính chất xây dựng với mong mỏi sắp đến nước ta
có một bản Hiến pháp mới hoàn chỉnh, thể hiện đầy đủ quyền và lợi ích
của đất nước, của nhân dân.
Đây là một đợt sinh hoạt chính trị có
tầm cỡ lớn lao, có ý nghĩa sâu sắc đối với vận mệnh của đất nước. Từ vị
trí và tầm quan trọng đặc biệt của đợt sinh hoạt này mà nhiều người ví
đây như là một “Hội nghị Diên Hồng thời mở
cửa”.
Quả không phải là quá lời, vấn đề thực hành quyền dân chủ của mọi
người được thể hiện rõ nét trong việc tham gia ý kiến vào dự thảo bổ
sung, sửa đổi Hiến pháp, ai cũng có quyền bày tỏ chính kiến của mình
trước từng câu chữ, Điều, Khoản, Chương của Hiến pháp năm 1992, đó là
điều thật đáng quý, thật đáng trân trọng, cho dù ý kiến của ai đó chưa
thấu tình, đạt lý, thậm chí đi ngược lại suy nghĩ đúng đắn của số đông,
tất nhiên điều dễ thấy là do họ chưa nhận thức thật đầy đủ về ý nghĩa,
vai trò, tầm quan trọng, mục đích yêu cầu của việc góp ý, sửa đổi bổ
sung Hiến pháp lần này, thậm chí là họ chỉ biết “nói theo” sự “mớm mồm”
của người khác, xét cho cùng thì họ không có chủ ý gì gọi là xấu xa,
đáng trách.
Tuy nhiên, trên thực tế chúng ta thấy
trên diễn đàn mạng xuất hiện một số tổ chức, cá nhân lợi dụng vấn đề dân
chủ trong đợt sinh hoạt chính trị này để ddwda ra những quan điểm sai
trái, hoàn toàn không có tính xây dựng, nổi lên là việc một số người tự
xưng là “…chúng tôi, những người Việt Nam ký tên dưới đây… nói lên ý
kiến để nhân dân ta có một Hiến pháp bảo đảm sự toàn vẹn lãnh thổ và sự
phát triển bền vững của đất nước, mang lại tự do hạnh phúc cho các thế
hệ hiện tại và tương lai…”. Theo đó, nhóm này công bố danh sách 72
người ký kiến nghị sửa đổi Hiến pháp năm 1992 và kèm theo “Dự thảo Hiến
pháp 2013” (gọi là tài liệu để tham khảo, thảo luận), sau đây xin gọi
tắt là Kiến nghị 72 (KN72). Người viết bài này lướt qua danh sách số
người mà nhóm KN72 công bố, thì thấy phần lớn trong số đó là nhân sỹ,
trí thức mà nhiều người đã từng có vị trí cao trong xã hội, và cũng có
người đang tại chức. Từ “sự kiện lạ” này, nhiều người đặt câu
hỏi: Có thật 100% số nhân sỹ, trí thức đã trực tiếp ký vào bản kiến nghị
sửa đổi Hiến pháp năm 1992 như nhóm KN72 công bố? Theo ý kiến của những
người có trách nhiệm và tâm huyết đối với sự kiện chính trị quan trọng
này, thì phải có một cuộc họp đủ mặt cả 72 vị nhân sỹ, trí thức có tên
trong danh sách của nhóm 72 đưa ra, mới minh chứng “hai năm rõ mười” về việc ký tên kiến nghị sửa đổi Hiến pháp như nới ở trên.
Trở lại nội dung những kiến nghị của
nhóm KN72, mới đọc qua thì ai cũng nghĩ đó là ý kiến rất tâm huyết với
đất nước, có giá trị thực tiễn và khách quan của nhóm nhân sỹ, trí thức
chân chính. Theo nhìn nhận của nhiều người, thì bao hàm những kiến nghị
đó là quan điểm sai trái mà lâu nay một số người thuộc nhóm bất mãn chế
độ, cơ hội chính trị, phản động trong nước được sự hà hơi, tiếp sức của
bọn cực đoan, phản động nước ngoài sử dụng như là một chiêu bài hòng
chống phá Đảng và Nhà nước ta. Có nhiều nội dung do nhóm KN72 đưa ra
theo quan điểm riêng có vẻ tâm huyết với đất nước của họ, nhưng tựu
trung vẫn là những vấn đề cốt lõi sau đây:
Thứ nhất, đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo
của Đảng Cộng sản Việt Nam tại Điều 4 của Hiến pháp, với lý lẽ vừa hết
sức ngụy biện, vừa suy diễn một cách tùy tiện, có tính công kích, nói
xấu Đảng ta không hơn, không kém. Ai cũng hiểu rất rõ rằng, lịch sử cách
mạng Việt Nam đã ghi nhận toàn bộ quá trình thực thi nội dung các bản
Hiến pháp năm 1946, Hiến pháp năm 1959, Hiến pháp năm 1980 và Hiến pháp
năm 1992, đều gắn liên với những thắng lợi to lớn có ý nghĩa cực kỳ quan
trọng của cách mạng nước ta do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, điều đó
cho thấy rất rõ Đảng ta đã, đang và chắc chắn sẽ thể hiện đầy đủ vai
trò là người lãnh đạo và tổ chức mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam.
Đây là sự thật lịch sử hoàn toàn không thể phủ nhận. Do vậy việc đòi xóa
bỏ vai trò của Đảng Cộng sản Việt Nam trong Hiến pháp là một hành động
xét về mặt đạo lý thuần túy khác gì là vô ơn, bội nghĩa cần phải lên án
mạnh mẽ, một thái độ như vậy đã gây phẫn nộ hơn lúc nào hết cho những ai
biết chuyện, chắc chắn những nhân sỹ, trí thức chân chính đáng kính của
chúng ta không có lối hành xử thiếu nhân văn như vậy!
Thứ
hai, đòi phân chia sự lãnh đạo duy nhất của Đảng, bằng cách yêu cầu
thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập (như tại Điều 9, Chương I
về Đảng phái chính trị của cái gọi là “Dự thảo Hiến pháp năm 2013” do nhóm KN72 đưa ra) với lập luận theo lối “ru ngủ” những ai nhẹ dạ mất cảnh giác như: “Việc
đảng cầm quyền chấp nhận cạnh tranh chính trị là phù hợp với xu thế
lịch sử, là điều kiện cho sự phát triển của đất nước, đáp ứng đòi hỏi
của nhân dân, kể cả các đảng viên trung thực của Đảng Cộng sản Việt Nam
trước bối cảnh hiện nay của đất nước”. Rồi nhóm mạo xưng này lại dám khẳng định như “đinh đóng cột” rằng: “Ý
kiến nêu trên được tiếp thu sẽ tạo cơ hội cho Đảng Cộng sản Việt Nam
lấy lại niềm tin đã từng có trong dân để thực sự trở thành lực lượng
lãnh đạo chính trị được xã hội chấp nhận”. Với thái độ hết sức cầu
thị, Đảng ta đã từng nghiêm túc thừa nhận rằng, trong quá trình lãnh đạo
cách mạng cũng có lúc phạm phải những sai lầm, khuyết điểm. Nhưng những
sai lầm, khuyết điểm ấy chỉ là nhất thời, Đảng đã sớm nhận ra và bằng
quyết tâm chính trị của mình nhanh chóng tìm các giải pháp khắc phục,
từng bước củng cố niềm tin của nhân dân đối với Đảng. Từ sau ngày hòa
bình, thống nhất đất nước cho đến nay, đã 38 năm trôi qua, cách mạng
Việt Nam chỉ có duy nhất một Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, đã đưa đất
nước ta phát triển lớn mạnh toàn diện, nước ta từ một nước nghèo nàn,
lạc hậu, khó khăn thiếu thốn trăm bề, đã vươn lên mạnh mẽ thoát ra khỏi
nhóm các nước nghèo của thế giới, để trở thành một quốc gia đang phát
triển sánh vai xứng đáng cùng bầu bạn năm châu, nhân dân ta thật sự có
cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc được nhiều nước trên thế giới ngưỡng
mộ và thán phục, thì chẳng việc gì phải có nhiều đảng phái để rồi đấu đá
xâu xé, tranh giành nhau quyền kiểm soát xã hội, rồi xảy ra nội chiến
như nhiều nước ở quanh ta và trên thế giới đang hàng ngày phải đối mặt
với chết chóc, đau thương và mất mát, mà người phải gánh chịu hậu quả
thiệt thòi không ai khác, chính là nhân dân.
Thứ ba, nhóm KN72 đòi phi chính trị đối với lực lượng vũ trang (LLVT), với lập luận hết sức đơn điệu và lạc lõng là: “LLVT
phải trung thành với Tổ quốc và nhân dân chứ không phải trung thành với
bất kỳ tổ chức nào, như quy định tại Điều 70 của Dự thảo…”. Sau đó,
họ ngang nhiên tuyên bố: “Chúng tôi yêu cầu bỏ quy định LLVT phải trung
thành với Đảng Cộng sản Việt Nam”. Đòi hỏi phi lý này của nhóm KN72
thật là lố bịch. Ai cũng biết rằng, LLVT được sinh ra, làm nhiệm vụ là
công cụ chuyên chính sắc bén đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp, tuyệt đối
về mọi mặt của Đảng Cộng sản Việt Nam. Chính sự tuyệt đối trung thành,
hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng mà gần bảy thập niên qua,
quân đội ta đã xây dựng, chiến đấu, chiến thắng và trưởng thành, thêu
dệt nên truyền thống anh hùng, đã được Chủ tịch Hồ Chí Minh, lãnh tụ vĩ
đại của dân tộc và nhân dân Việt Nam, Người sáng lập, giáo dục và rèn
luyện Đảng ta, là người Cha thân yêu của các LLVT nhân dân ân cần chỉ
bảo: “Phải xây dựng và lãnh đạo vững chắc LLVT cách mạng của nhân
dân, bảo đảm đánh thắng bất cứ kẻ thù nào, bất cứ trong hoàn cảnh nào.
Phải luôn luôn củng cố và tăng cường Nhà nước dân chủ nhân dân, kiên
quyết giữ vững chuyên chính đối với kẻ thù của dân tộc, của giai cấp và
thực hiện dân chủ thật sự đối với nhân dân”(1). Theo đó, LLVT nói chung và quân đội nói riêng
đã đánh thắng các đội quân xâm lược nhà nghề hùng mạnh nhất của thế
giới là Pháp và Mỹ. Truyền thống vẻ vang của Quân đội Nhân dân Việt Nam
là một truyền thống trung với Đảng, trung với nước, hiếu với dân, sẵn
sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã
hội, vì hạnh phúc bền vững của nhân dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành,
khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng. Thực tế lịch sử
cách mạng nước ta cho thấy, nếu không có LLVT tuyệt đối trung thành và
bách chiến bách thắng thì liệu đất nước Việt Nam có được như hôm nay?
Thực tiễn cách mạng thế giới cũng cho thấy, sự sụp đổ của Đảng Cộng sản
và chính quyền của Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô Viết, rồi đến
câu chuyện sử dụng công cụ bạo lực nhằm giữ vững chế độ xã hội chủ nghĩa
của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, làm thất bại sự chống phá của chủ
nghĩa tư bản bằng chiến lược “diễn biến hòa bình” bạo loạn lật đổ vào
những năm 90 của thế kỷ trước, đều mang lại đáp số tất yếu từ sự nhìn
nhận hết sức đúng đắn, đánh giá mang tính khoa học và thực tiễn về vị
trí, vai trò và tầm quan trọng của LLVT nói chung và quân đội nói riêng
của ban lãnh đạo các nước trên, và ngay ở Việt Nam chúng ta sau ngày hòa
bình lập lại, dưới sự lãnh đạo sâu sát, sáng tạo và kịp thời của Đảng,
LLVT ta đã đánh tan quân xâm lược ở biên giới Tây Nam và biên giới phía
Bắc vào những năm 1976-1979, bảo vệ toàn vẹn biên cương ở hai đầu Tổ
quốc, sau đó là liên tiếp dẹp tan nhiều vụ bạo loạn mang màu sắc chính
trị, do các thế lực thù địch trong nước cấu kết với bọn phản động nước
ngoài thực hiện. Đó là những bài học xương máu, cảnh tỉnh cho chúng ta
về sự trung thành vô hạn của quân đội đối với Đảng cầm quyền như Đảng
ta. Hay nói cách khác rằng, LLVT Việt Nam cần phải luôn luôn đặt dưới sự
lãnh đạo, tuân thủ đường lối quân sự và phương châm chiến tranh nhân
dân bảo vệ Tổ quốc do Đảng ta định hướng. Nếu thoát ly khỏi sự lãnh đạo
của Đảng Cộng sản Việt Nam, đồng nghĩa với việc LLVT ta sớm hoặc muộn sẽ
mất phương hướng chiến đấu, không xác định được đối tượng tác chiến,
chắc chắn sẽ thất bại trên chiến trường, đó là điều chúng ta nhất quyết
không để xảy ra. Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra rằng: “Sự
đoàn kết nhất trí giữa Đảng, Chính phủ, quân đội và nhân dân ta trở
thành một lực lượng vô cùng to lớn. Nó giúp ta vượt tất cả mọi khó khăn
gian khổ. Nó rèn luyện cho chiến sỹ, cán bộ và đồng bào ta thành những
người anh hùng”(2). Liên hệ với thực tiễn cách mạng Việt Nam để kiểm nghiệm lời nói ấy của Người quả không sai chút nào.
Chỉ nêu một số nội dung trong KN72 như phân tích ở trên, đủ thấy rõ bản chất ý đồ xấu xa của họ. Nhưng họ là ai?
Nhóm KN72 xướng danh: “…chúng tôi, những
người Việt Nam ký tên dưới đây…”, thật là một kiểu danh xưng vô thưởng
vô phạt, bởi chắc chắn họ không làm sao đủ tư cách đại diện cho tất cả
90 triệu người Việt Nam. Vậy họ đại diện cho bao nhiêu người? Điều đó đủ
thấy kẻ giấu mặt đứng đằng sau nhóm KN72 không dám xưng gì hơn, đồng
nghĩa với việc họ sợ đối mặt với nhân dân, những người làm chủ vận mệnh
đất nước; mặt khác, họ sợ đối mặt với sự thật lịch sử hào hùng của dân
tộc mà họ đang rắp tâm bôi nhọ, xuyên tạc một cách trơ trẽn. Họ làm như
vậy vì mục đích gì? Trả lời câu hỏi này không khó, bởi những gì họ bộc
lộ trong cái gọi là “Dự thảo
Hiến pháp năm 2013” đã nói thay họ – những người với nhiều lý do khác
nhau đang bất mãn chế độ, được các thế lực thù địch bơm thổi kích động,
được bọn phản động trong và ngoài nước lôi kéo, mua chuộc, cổ súy, họ –
những con người luồn cúi bán rẻ lương tâm cho các thế lực thù địch để
thực hiện cho bằng được chiêu bài chiến tranh không tiếng súng vốn được
dàn dựng khá công phu từ lâu, hòng chống phá Đảng và Nhà nước ta, chống
lại sự nghiệp công nghiệp hóa – hiện đại hóa của nhân dân ta.
Thời gian dành cho việc tổ chức lấy ý
kiến nhân dân tham gia sửa đổi Hiến pháp năm 1992 còn nhiều (đến
30/9/2013), chắc chắn bên cạnh sự tiếp tục góp ý thẳng thắn, công khai,
dân chủ và đầy tinh thần trách nhiệm với Tổ quốc, với nhân dân của các
tầng lớp nhân dân ta, thì bọn cực đoan, hận thù dân tộc và kẻ địch sẽ
không bỏ lỡ cơ hội để tiếp tục có những chiêu thức mới trong việc lợi
dụng góp ý sửa đổi Hiến pháp năm 1992, nhằm tán phát những tài liệu với
nội dung sai trái, phản động làm nhiễu thông tin, làm phân tâm nhân dân
trong việc tham gia góp ý xây dựng Hiến pháp. Chúng ta cần phải hết sức
cảnh giác để không mắc mưu của kẻ xấu, góp phần làm cho đợt sinh hoạt
chính trị có ý nghĩa lớn lao này đạt được kết quả tốt đẹp nhất.
Mai Mộng Tưởng
—
(1) Hồ Chí Minh toàn tập, NXBCTQG, HN 1996, tập 11, trang 494
(2) Sdd, NXBCTQG, Hà Nội, năm 2000, tập 8, trang 38
—
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét