Vô đây đọc nè, anh Hoàn ơi
Anh Hòan mà tôi gọi mời vô đây đọc là anh Hoàn này :
Nguyễn Hữu Hoàn, năm nay 49 tuổi. Năm 1982 đạt Huy
chương Đồng Olympich Toán Quốc tế tại Hunggary, được đi học và tốt nghiệp
Trường Đại học Tổng hợp Bêlaruss (Liên Xô cũ) năm 1988. Từ năm 1989 đã qua công
tác tại Phân viện Khoa học Việt Nam tại TP HCM, Hãng Hàng không Quốc gia Việt
Nam, Trường Đại học Dân lập Văn Lang, Trường Đại học Dân lập Kỹ thuật Công
nghệ, Trường Cao đẳng Kỹ thuật Vinhempich. Hiện nay là giáo viên tự do, sống
cùng vợ và 2 con tại Quận 5 TP HCM, không có tiền án và tiền sự.
Nói tới nói
lui thì ý của anh là nên xóa bỏ điều 4 của Hiến pháp, tức là nên đa đảng.
Kể ra thì tinh
thần góp ý xây dựng Hiếp pháp (HP) trên cơ sở bày tỏ chính kiến rõ ràng của anh
như thế là rất tốt. Tôi rất hoan nghênh.
Chỉ có điều
mới đọc đoạn đầu đã thấy anh mắc lỗi sai cơ bản rồi. Anh học đại học rồi nên
hẳn biết, đi thi mà bị sai cơ bản là rớt liền “không nói nhiều”, mọi phân tích
trình bày từ đó về sau coi như vứt.
Là chỗ này nè
anh : “Chắc Quí vị
cũng đã biết có nhiều ý kiến trái ngược nhau về Điều 4 này. Một bên đại diện
cho quyền lợi của Đảng CS thì phải giữ được điều này trong HP, một bên là những người muốn một
xã hội dân chủ thực sự thì cho là nên bỏ điều này đi”.
Sai bét rồi,
không phải thế đâu anh. Tôi thấy nói thế này, dân dã một tý, nhưng mà mới chuẩn
này “một bên là những người thấy Đảng CS là lãnh đạo duy nhất là ok đối với họ
thì muốn giữ điều này trong HP, một bên là những người thấy không ok thì cho là
nên bỏ điều này đi, để đa đảng thì (biết đâu) sẽ ok hơn”, hehe. Quá đơn giản.
Thì anh thấy đấy, như thế mới có chuyện lấy ý kiến của người dân về Dự thảo HP
mới chứ. Tôi khẳng định với anh là những ý kiến muốn giữ hay bỏ điều 4 đều là ý
kiến của dân hết. Đa số người dân muốn giữ hay bỏ điều 4 là phụ thuộc vào nhận
thức của họ về ảnh hưởng của việc có hay không có điều này trong HP đối với
quyền lợi của họ như thế nào. Có một số ít người có kiến thức cao hơn, nhận
thức rộng hơn bình thường thì có thể nhìn nhận sự ảnh hưởng ấy rộng hơn quyền
lợi của cá nhân họ mà theo họ là cho cả cộng đồng, thậm chí cả dân tộc, nhưng
học cao, hiểu rộng không có nghĩa là ý kiến luôn luôn đúng. Chả thấy các giáo
sư, tiến sĩ vẫn cãi nhau chan chát đó sao. Cho nên, nói gì thì nói, tất cả mọi
ý kiến đều là của dân. Kể cả cái kiến nghị 72 gì đó, ầm ĩ rùm beng thế chứ bản
chất cũng chỉ là 72 ý kiến giống hệt nhau của 72 vị nhân xỉ chí thức - tức là
72 người dân có học vị, học hàm cao cao hơn mức phổ cập, đóng góp cho việc sửa
đổi HP lần này mà thôi. Anh chia dân của cả nước VN ra
làm 2 nhóm, 1 nhóm đại diện cho quyền lợi của Đảng CS và một nhóm muốn dân chủ
thực sự, rõ ràng là không có chuẩn, hay chính xác hơn là rất bậy bạ. Anh hẳn
biết trình độ nhận thức của mỗi người dân là rất khác nhau, sự nhìn nhận về
quyền lợi cũng như nhận thức về “dân chủ” của họ cũng rất khác. Không đơn giản
mà chia 2 nhóm như thế được.
Lấy 2 ví dụ
đơn giản cho anh thấy nhé : Một người buôn bán bình thường, thấy trong chế độ
hiện tại (Đảng CS lãnh đạo) công việc làm ăn của họ có lúc lên lúc xuống nhưng
nói chung là tốt, họ không thấy có gì cần thay đổi cả, và họ say “yes” cho điều
4. Một người khác, cựu binh sĩ VNCH chẳng hạn, ôm hoài mối hận Việt cộng vì
thua trận, nên giờ họ say “no” với điều 4. Chả nhẽ như thế nghĩa là người
thứ nhất đại diện cho quyền lợi của Đảng CS, còn người thứ hai muốn xã hội dân
chủ thực sự?
Chưa kể nói
thế là mặc nhiên anh cho rằng giữ điều 4 nghĩa là không có dân chủ, còn bỏ điều
4 mới là có dân chủ. Anh nói mà không chứng minh nên chả biết căn cứ vào đâu mà
anh bảo thế, chứ tôi thấy điều này người ta đang còn tranh cãi chán chê mà chưa
ngã ngũ kia kìa. Người dân thường, có sở học và nhận thức thường thường tranh
cãi thì không nói làm gì, cả các giáo sư, tiến sĩ, những người học hàm học vị
cao cao cũng đang cãi nhau chán chê mà chưa phân thắng bại đấy. Cái vụ “dân
chủ” này nó phức tạp, mông lung lắm anh, cho nên, như người ta hay nói là “có
mà cãi nhau tới tết Công gô cũng chưa xong”.
Thôi cứ bỏ qua
cái sai cơ bản ấy đi, giờ nói về việc anh muốn bỏ điều 4. Để bảo vệ cho ý kiến
đó anh chỉ làm mỗi một việc là nêu ra những sai lầm trong các chính sách của
Đảng CS, sai lầm của một số đảng viên và cho rằng nếu bỏ điều 4, tức là đa đảng
thì sẽ không còn những sai lầm như thế nữa, hehe. Nghe sướng dễ sợ.
Gác lại chuyện
đúng – sai, thiếu sót trong lý lẽ của anh, thì nói như thế cũng mới chỉ là về một khía cạnh
của vấn đề thôi. Thành thật với anh, tôi thuộc loại người buôn bán bình thường,
say “yes” cho điều 4 ở cái ví dụ trên kia đấy, nên dù thấy bài viết của anh
không ổn mà tôi chỉ nói được sơ sơ vài ý ở trên chứ chả tranh luận đầy đủ với
anh được. Cho nên tôi mới mời gọi anh vào
đây để đọc
cái này, nó là ý kiến của một người mà qua ngôn từ, cách diễn đạt thì có vẻ học
hàm học vị không cao lắm, nhưng họ nói tôi thấy có lý phết, mặc dù có một số
nội dung cá nhân tôi chưa hoàn toàn đồng tình. Họ bổ sung cho cái phần mà lẽ ra
anh nên tính đến trong khi chăm chăm muốn bỏ điều 4 đấy.
Anh đọc xong
thì xin cho tôi biết ý kiến với, có thể gửi ý kiến của anh qua trang nào cũng
được, tốt nhất là trang “cùng viết hiến pháp” của anh Châu, nơi tôi đọc được
bài viết trên đây của anh, tôi sẽ vào đọc.
Nếu đọc xong
bài này mà không thấy anh nói gì nữa thì tôi hiểu là anh đang suy nghĩ lại mọi
nhẽ cho kỹ càng hơn, anh Hoàn nhé.
Bài hơi dài,
chịu khó tý nghe anh. Mời anh.
Đa đảng? Việt Nam sẽ chết
ngay tức khắc!
Gần đây, không mà có lẽ từ lâu rồi, luôn luôn có tranh cãi giữa
nhiều phe phái về việc “nên đa đảng hay độc đảng”. Vậy tại sao tôi viết bài
này, có 2 lý do:
Một là, tôi viết bài này không phải để cảnh tỉnh những người thích
đa đảng, hay muốn chống cộng, xuyên tạc, phá hoại đất nước. Bởi lẽ không phải
họ ngu, mà họ cố tình ngu như thế và giả vờ là đấy là cách hay cho đất nước.
Tôi viết bài này để cho những ai thực sự không hiểu sự nguy hiểm tiềm tàng đằng
sau chữ “đa đảng”, tôi viết cho những ai không biết tí ti gì về chính trị hết,
hay những ai thực sự muốn phân tích thiệt hơn của đa đảng so với độc đảng.
Lý do thứ hai là, vào sáng chủ nhật này, thức dậy lướt Facebook,
một người bạn tôi đã dẫn link một bài viết, nói tôi đọc và cho biết ý kiến, thế
là tôi viết comment cho bạn ấy, quay đi quẩn lại, nó còn dài hơn biên bản … họp
Đảng cho nên lỡ rồi, thì viết thành 1 bài dài hoàn chỉnh luôn, vậy là tiêu luôn
cả ngày chủ nhật để viết ra bài viết này. Bài viết thể hiện quan điểm của tôi,
dựa trên kiến thức, kinh nghiệm, độ hiểu biết, suy nghĩ và phân tích của tôi về
vấn đề đa đảng ở Việt Nam.
Bài này thực sự không dài như những bài khác, nó cũng không nêu
rốt ráo hết các vấn đề, lập luận, mổ xẻ chi li từng tý một nhưng nó như một lời
phản bác của tôi dành cho cái bọn cổ xúy cho đa đảng, điều mà theo tầm nhìn của
tôi. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ phá hủy hoàn toàn đất nước, con người Việt Nam, chứ không làm Việt Nam khá hơn như
nhiều người mộng tưởng.
Những lời dưới đây có thể xem như lý lẽ của tôi chống lại bọn
thích đa đảng mà chả hiểu quái gì về tình hình, văn hóa, con người, đất nước
Việt Nam.
Các bạn hãy dùng những bài viết và những lý lẽ của tôi để tranh luận với đám
đòi dân chủ và đa đảng ở Việt Nam
nếu các bạn đuối lý. Nhưng, tôi cũng không có ý định khuyên các bạn cãi nhau với
đám đó, mất thì giờ của chính mình mà không đạt được gì cả, bạn không thể làm
họ khôn hơn được, cãi nhau chỉ làm ta thắng về lý lẽ chứ chẳng làm cho nhận thức
họ tăng lên được, không khuất phục được lòng người.
Tôi xin nói trước, tôi không phải là Đảng viên Đảng Cộng sản Việt
Nam nhé (đến đoàn viên chúng nó còn không cho tôi vào, ra trường 8 năm rồi còn
không làm đoàn viên mà chúng nó bóc lột lệ phí đoàn viên của tôi không thiếu
một xu trong mỗi năm đi học từ đầu cấp 3 đấy nhé) , tôi càng không phải người
của chính phủ như Ban Tuyên giáo, hay “nằm vùng” như Tổng Cục 2 hay Công An
Mạng (tôi ghét nhất bọn này, chuyên chặn mấy trang web 18+ mà tôi truy cập hàng
ngày) cắm cài vào đây để nói tốt cho CS nhé, tôi đủ khôn hơn họ để biết cái gì
tốt nhất cho đất nước Việt Nam, chứ không phải được giáo dục rất tốt để khen
Đảng nhiệt tình đâu. Nên nếu ai nói tôi thuộc các thành phần trên thì quên đi
nhé.
Ta quay lại vấn đề, như mọi người thấy đấy, ngày hôm nay, đất nước
gặp rất nhiều khó khăn, đặc biệt là về mặt kinh tế, và càng khó khăn yếu kém +
cái mồm tự do dân chủ ngày hôm nay khác hẳn thời còn ngăn sông cấm chợ thì cái
xu hướng chửi Đảng và móc ngoáy càng bạo mồm. Tuy nhiên, tôi đảm bảo rằng, nếu
Việt Nam mà đa đảng thì chắc
chắn tương lai Việt Nam
sẽ có các hiện tượng sau:
1) Các đảng phái đánh lộn lẫn nhau: nhìn ngay thời chống Mỹ, cả
miền Bắc có mỗi CS mà đám đảng phái trong miền Nam đã đánh nhau tá lả để giành
chính quyền rồi, CS chưa chết mà nó còn thế đấy. — > đối với người Việt (tôi
nói riêng người V thôi nhé, các nước khác phải phân tích cụ thể) nếu đa đảng
thì sẽ ko có chuyện cạnh tranh ôn hòa như Mỹ, Anh, Pháp đâu, mà sẽ lao vào đánh
nhau, giằng giật. tại sao tôi dám nói vậy ? —-> nhìn vào Văn hóa Việt Nam để
thấy tính cách của con người Việt Nam, mọi người có thể thấy người VÀO THỜI
BÌNH thì giành giật, bon chen, chen lấn, đố kị nhau như thế nào. Điều đó sẽ ảnh
hưởng đến tính cách từng nhóm người cạnh tranh với nhau (à, ở đây ý tôi là nhóm
người ấy là từng đảng, nó cạnh tranh với nhau) chắc chắn sẽ không thoát khỏi
giành giật, đập phá. Ai mà nói là sẽ không có việc đó xảy ra vì có tam quyền
phân lập, nên QĐ, tòa án sẽ đàn áp. Cái đó là nói ngu đấy. người Việt Nam thì sợ quái
gì luật? nhờ tính linh hoạt trong văn hóa nên con người Việt Nam lách luật thì
thuộc hàng số một, và đừng quên ông bà ta nói “phép vua thua lệ làng” ngày nay
chỉ còn phép vua (luật pháp chung) còn “lệ làng” thì làm gì có ? Vì làm gì
người V sống trong các làng co cụm như ngày xưa nữa ? tóm lại, điều đầu tiên
tôi đảm bảo, đó là nếu Việt Nam
mà đa đảng, thì người Việt Nam
CHẮC CHẮN SẼ MẤT ĐI SỰ ĐOÀN KẾT, trong thời bình thì sự đoàn kết này … rất hiếm
khi thấy , thậm chí có người còn tưởng ko có. khi người Việt Nam tối ngày lo giành
nhau, đánh nhau bầu cử cho đảng nào thì chắc chắn không còn sự đoàn kết, trong
khi dân tộc Việt Nam là 1 dân tộc rất nhỏ (nếu tính đủ 54 dân tộc vẫn nhỏ) cho
nên, nếu ko có sự đoàn kết, tài sản vô giá của người Việt Nam , thì Việt Nam
chắc chắn sẽ chết, và bị xé lẻ bởi vô số nước, đầu tiền là Trung Quốc, sau đó
là bọn TB Mỹ vào hút tài nguyên. Việt Nam mà đa đảng thì không cần tranh cử
và biểu tình đâu, chia phe đánh lộn thẳng ngoài đường luôn. lúc đó CA làm gì được,
cũng chia phe ủng hộ 2 group, rồi kéo quân đội vào dẹp bạo động trong nước,
tướng QĐ cũng chia phe thì cả lũ đứng đó mà nhìn nhau à?
2) Trung Quốc chắc chắn sẽ “làm thịt” Việt Nam ngay tức khắc nếu Việt Nam đa đảng! Tại
sao thế ? Sở dĩ mà Việt Nam
yên ổn như thế này vì 1 vài lý do sau đây:
a) Quân đội Việt Nam rất mạnh (tôi ko chém, mạnh nhất Đông Nam Á,
ít nhất là ở giai đoạn này, sau này tôi ko biết, cái này tôi cũng ko chém,
thằng nào phản đối câu này, là thằng thiển cận, ko biết tình hình nội bộ nên
mới sủa bừa thôi, kẻ biết sẽ hiểu tại sao tôi nói mạnh mồm như vậy) là một nỗi
lo cho Trung Quốc, chiến tranh mà xảy ra, Trung Quốc chưa chắc thắng, mà thắng
đc Việt Nam cũng tàn phế ít nhiều.
b) Trung Quốc bây giờ dù muốn đánh Việt Nam cũng phải nghĩ đến tình anh em
XHCN –> tức là chung ý thức hệ CS, dù sao thì mình cũng không phá nó, chỉ nó
đang phá mình, mình vẫn giữ giọng nhỏ nhẹ với nó. Đánh mình thì dư luận đủ kiểu,
khó khăn đủ bề (ai đã coi bài viết của mình dự báo mốc war với Trung Quốc, thì
trong đó có ghi đấy: Trung Quốc sẽ
gây chiến tranh vào lúc nào?) Dù Trung Quốc chẳng cần đến Cộng sản Việt Nam thì nó vẫn
phải cố giữ hòa khí, vì rất nhiều lý do, đặc biệt là trong GĐ hiện nay. Đa đảng
là kích cho Trung Quốc quậy phá và đánh Việt Nam
bởi ko còn ngượng mặt với Đảng Cộng sản Việt Nam nữa.
c) Trong suốt thời kì Đảng Cộng sản Việt Nam nắm quyền cho đến
nay, ít nhất là họ giữ đc Việt Nam trung lập, không ngả về nước lớn (đồng minh
thì ai chả có, Nga với Việt Nam thì chỉ là đồng mình, không hơn, ko phải Việt
Nam ngả về nó) chí ít, điều đó khiến Trung Quốc an tâm mà chưa nghĩ đến chuyện
triệt hạ khẩn cấp, trừ phỉ Việt Nam ngả về Trung Quốc mới đáng nói, còn bây giờ
đa đảng. chắc chắn bất cứ đảng nào lên ngoài đảng Cộng sản Việt Nam, chúng nó
cũng sẽ chọn ngả vào Mỹ, và lúc đó, ch.trị Việt Nam sẽ y chang
Thái-Nhật-Phil-Hàn trong cách ứng phó với nước khác. Tức là hở 1 chút thì : gọi
Mỹ, lấy Mỹ ra dọa, hở một chút thì hợp tác với đồng minh tập trận, hở 1 chút
thì đưa máy bay chiến đấu lên kèm máy bay, tàu chiến nước khác. Khi đó thì
tưởng tượng Trung Quốc sẽ đối xử với Việt Nam thế nào? chưa kể, cs mà toi
luôn, thì các đảng khác làm đồng minh với Mỹ, Mỵ đóng quân ở Cam Ranh, và đặt ô
bảo hộ hạt nhân, cắm hệ thống Patriot ở Lạng Sơn sát đít khựa, thì nó làm sao
chịu cho nổi? nó càng cố tìm cách dọn sạch Việt Nam hơn, rồi khi đấy nó sẽ đưa
hết dân tộc Hoa ở Việt Nam lên chế ra cái đảng Cộng sản Việt Nam giả mạo, bù
nhìn nào đấy do người Hoa cai trị để biến Việt Nam thành đồng mình của nó. cái
viễn cảnh tôi chỉ ra đấy, còn tệ hơn độc đảng CS bây giờ do người Kinh nắm
quyền chính, phải ko?
Tóm lại, từ giờ cho tới khi Trung Quốc sụp đổ, ko có đảng Cộng sản
Việt Nam thì Việt Nam toi trước
khi Trung Quốc sụp đổ là cái chắc.
3) Đất nước Việt Nam rất có thể sẽ tự bị xé lẻ ra làm nhiều mảnh,
giống như LX cũ, ít nhất là 2 mảnh, miền Nam và Miền trung-bắc, bởi vì trong
này, đặc biệt về miền tây, con em sĩ quan Việt NamCH rất nhiều, họ sẽ ủng hộ đa
đảng, còn miền bắc ủng hộ ai thì khỏi nói. Còn lại miền Nam, lúc đấy
trong cái tụi đa đảng ấy nó sẽ lại đánh lẫn nhau theo đúng tính cách bon chen
của người V, khi đấy Mỹ và Trung Quốc cứ đứnng ngoài mà cười thôi. Lúc đấy chữ
đoàn kết mà tôi nói phía trên coi như vứt, và dân tộc Việt Nam chả có tài
sản gì quý giá hơn chữ đoàn kết cả! Đảng Cộng sản Việt Nam hiện đang là nhân tố
chính để duy trì sự đoàn kết điều mà đa đảng thì ko đảng phái nào làm nổi điều
đó, nếu ko có đoàn kết chính trị ở mức tương đối, thì sẽ ko có đoàn kết gì khác
cả.
4) Việt Nam sẽ rơi vào vết xe đổ của tất cả các nước tư bản trước
chúng ta đang là các quốc gia đa đảng, lưỡng đảng. Đó là chính phủ không thực
sự là của họ nữa! Chính phủ đã thuộc về tay một tầng lớp số ít trong xã hội
nhưng nắm giữ nhiều của cải, và biết cách biến các của cải ấy thành quyền lực
chính trị để tạo ra nhiều của cải hơn. Tất cả những điều ấy được ngụy trang cực
kì mỹ miều dưới mấy cái tên tự do, dân chủ. Điều mà ví dụ như ở Mỹ, nó đã bay
mất từ sau thế chiến 2 mà đến cả người dân cũng không biết. Họ không hề biết họ
đang bầu cử cho ai, họ hoàn toàn không còn biết rằng những người mà họ đưa lên
không phục vụ cho họ, mà đang phục vụ cho những tầng lớp lắm của cải trong xã
hội khác. Nếu đa đảng, Việt Nam
chắc chắn cũng không còn một đảng phái cụ thể phục vụ cho số đông như hiện nay,
mà số đông con người Việt Nam
là những người nghèo khổ.
Nghèo là sao? Là hôm nay ngồi ăn chúng ta vẫn tính đến miếng ăn
của ngày mai. Nghèo là sao? Là chúng ta thiếu hụt không chỉ về mặt vật chất mà
còn về mặt tinh thần, ngày mà chúng ta vẫn còn lo lắng, sống buồn bã, chán nản,
không hoài bão, lý tưởng, ngày mà chúng ta vẫn … thất tình, không hạnh phúc gia
đình, chúng ta vẫn cứ là người nghèo.
Còn nhiều hậu quả xảy ra khi Việt Nam đa đảng, nhưng những cái trên
là nhãn tiền, khả năng xảy ra là cao nhất, bây nhiêu thôi đủ lo rồi, khỏi cần
phải nghĩ thêm hậu quả nữa.
Còn bây giờ ta bàn qua cái khác, cái mà bài viết trên với vài
người đang cãi nhau sống chết kia, từ ưu điểm, nhược điểm của Đa Đảng nhé:
Đầu tiên, tôi sẽ nói về ba cái cụm từ “tham nhũng”, “không tự do, dân chủ”, “đàn áp tôn giáo”, “chuyên
quyền”, “độc tài” blah blah blah,
Tôi chỉ nói một câu thôi: “thằng nào sủa ba cái này thì ngu lắm” !!
Bất cứ khi nào lấy một ai đó lấy những lý do như trên mà kể tội sự
độc đảng thì một là “ngu lắm” (mới nhắc phía trên!) không biết gì hết, hai là
tìm mọi cách để thắng thế về quan điểm, câu chữ hòng cổ vũ cho đa đảng, hay nói
trắng ra chúng nó muốn lật ĐCS, ba là chúng nó qua mê muội sau một thời gian
dài du học và sống tự do muốn làm cái gì thì làm ở phương tây, nên chúng nó
nghĩ rằng “phải như Mỹ mới sướng”, vì thế bọn này trở thành ba cái loa tuyên
truyền không công cho Mỹ, mà chả ai cho chúng xu nào cả.
“tham nhũng” trước nhé! Đầu tiên, nước nào mà chả có tham nhũng?
Có ai dám nói nước Mỹ văn minh thế, Nhật Bản trọng sự trong sạch và ý thức cao
thế mà không có tham nhũng không? Đâu mà chả có tham nhũng, cái chính là tham
nhũng ít hay nhiều thôi.
Vậy tại sao ở Việt Nam, tham nhũng lại nhiều và trầm
trọng thế?
Cái bọn mà cứ tối ngày bô bô cái mồm tham nhũng, tham nhũng, thì
chỉ là cái bọn bêu rếu, chỉ muốn đánh sập uy tín của CS. Bạn hãy nhìn xem, các
nguyên thủ quốc gia các nước, hay các doanh nghiệp muốn thực sự đầu tư vào Việt
Nam, họ tiếp xúc cũng không lôi vấn đề tham nhũng ra “ngoáy” lãnh đạo Cộng sản
Việt Nam, bởi họ làm chính trị, làm kinh tế thì họ đã nghiên cứu chán ba cái
môn xã hội học, tâm lý học, và văn hóa các nước rồi. Họ thừa hiểu rằng các nước
đang phát triển (mà càng nước đang phát triển theo cách gọi của thế giới hiện
đại cho văn vẻ, thì thực ra là các nước nghèo), thì luôn luôn đối diện với tình
trạng tham nhũng, THAM NHŨNG LÀ ĐIỀU RẤT BÌNH THƯỜNG Ở CÁC NƯỚC ĐANG PHÁT
TRIỂN, TRONG ĐÓ CÓ VIỆT NAM.
Một xã hội nghèo đói thường là nghèo đói trước hết là về vật chất
(1 số ví dụ về xã hội nghèo có thể kể đến Mỹ, nhưng họ là nghèo đói về tinh
thần sau khi vật chất đã quá dư dả), mà nghèo về vật chất thì họ thường có xu
hướng tìm kiếm vật chất cho nhiều để bù đắp sự thiếu hụt vật chất đó. Hay nói
cách khác nhé, một xã hội đang phát triển là một xã hội khát khao vật chất. Và
không chỉ xã hội đang phát triển có nhu cầu khát khao vật chất như nguồn lực,
tài nguyên, tiền bạc, nhân lực để tự xây dựng xã hội đó, mà chính con người
sống trong xã hội đó cũng khát khao vật chất. Không phải chúng ta nói thánh nói
tướng gì trên web thì tắt máy đi chúng ta cũng phải đối mặt với cơm áo gạo tiền
đó sao?
Cái gì cũng vậy, “vừa vừa thôi” thì tốt, đi quá giới hạn thì xấu.
Khat khao và tìm kiếm vật chất cũng vậy, khi mà sự thèm khát trở nên thái quá,
con người ta sẽ làm mọi thứ để có vật chất, (câu tục ngữ đúng nhất trong hoàn
cảnh này là “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”) vật chất ở đây thể hiện ra là đồng
tiền, khi con người ta có quyền lực, họ quá khát khao vật chất, (hay gọi là
tiền đi cho gọn) thì họ sẽ làm mọi cách lấy nó. Và tất nhiên, hành động kiếm
tiền ấy trở nên bất chính. Con người bị tha hóa đi vì sự quá khát khao vật chất.
Khi họ có quyền lực, chèn ép người khác để bòn rút, buộc người
khác phải móc tiền đưa cho họ để đạt 1 số mục đích nào đó của người đó, thì tức
là hành vi tham nhũng rồi còn gì.
Bàn về vấn đề quyền lực, quyền lực của một ai cũng có thể xuất
hiện ở bất cứ đâu. Miễn là công việc đấy dính dáng đến phạm vi của họ. Nói một
ví dụ đơn giản, một ông bảo vệ cũng có thể tham nhũng, trong phạm vi quyền hạn
của mình, ông ấy làm khó dễ để người ta không ra vào công sở để làm việc được.
Thì muốn vào cũng phải đưa tiền, chạy chọt (chờ đến khi gặp giám đốc để phản
ánh thì cũng hết hơi) và từ đó, tham nhụng tiêu cực xảy ra. Bạn thấy đấy, tham
nhũng có thể xảy ra ở bất cứ đâu, chứ không phải chức thật đó mới tham.
Vậy làm sao mà quản và cản cho nổi ?
Lãnh đạo các nước nó nói chuyện với Việt Nam, nó không đặt nặng
vấn đề tham nhũng, bởi vì, nó biết rất rõ, các nước nghèo thường dễ bị vật chất
làm tha hóa.
Bạn cùng đừng quên Trung Quốc hiểu điều đó, nên nó mới dùng tiền
để mua, đút lót hối lộ quan chức các nước đang phát triển nhằm đổi lại lợi ích
kinh tế, điển hình là các nước ở Châu Phi hiện nay để thu hút tài nguyên, và
nói đâu xa, ngay Việt Nam đây thôi, quan chức cũng bị nó mua chuộc (tất nhiên
là ở cấp thấp thôi)
Cái thứ mà tối ngày bô bô vấn đề tham nhũng thì thường để chọc
ngoáy, bêu xấu sự lãnh đạo của CS thôi.
Còn nếu ai móc ngoáy rằng, tại vì độc đảng nên không có sức cạnh
tranh, không dám lên tiếng, hay tại vì độc đảng tạo nên cơ chế pháp lý nhũng
nhiễu cho tham nhũng, cơ chế kém, dựa vào hơi CS để bòn mót, thì tôi nói thẳng:
tất cả chỉ là ngụy biện!
Ai nói là tại cơ chế, biện pháp quản lý, luật pháp lỏng lẻo thì là
nhầm. Đó là tại người Việt Nam
quá siêu thôi! Ai học văn hóa sẽ biết có 1 tính cách rất đặc biệt của người Việt,
mà nhờ nó mà Việt Nam bao lần thoát khỏi sóng gió đủ mọi loại, đó chính là tính
linh hoạt. Kể cả khi luật pháp, cơ chế có chặt chẽ cách mấy, với sự luồn lách,
né tránh đầy linh hoạt từ chính tính linh hoạt của người Việt, thì luật pháp
cũng trở nên vô dụng, và khi luật pháp không kềm nổi các hành vi lách luật tìm
lợi ích cá nhân (nói thẳng ra là kiếm cớ tham nhũng) thì lại tiếp tục bài ca
luật pháp, cơ chế không tốt, thế thôi! Và chính vì pháp luật, cơ chế chưa tốt
nên mới sinh ra quốc hội để làm luật, tòa án để thi hành và bọn thanh tra, viện
kiểm soát đi bắt cái mớ lách luật và tham nhũng.
Tóm lại, không có ai dám đảm bảo là đa đảng thì Việt Nam hết tham
nhũng, tôi nói ra không phải dọa hay chém gió, nhưng có khi chính đa đảng tạo
nhiều điều kiện cho tham nhũng tràn lan hơn, đừng nghĩ rằng đa đảng thì 1 đảng
có sai phạm, đảng kia bắt lỗi để giành chính quyền trong chính trị nhé. Nói đâu
xa, ngay chính thời chống M, cái miền Nam này đa đảng nhưng mà quan chức 2 phe
ăn chặn, tham nhũng đầy. Tôi nhớ không lầm, có 1 tướng Mỹ viết lại hồi ký nói
rằng, binh lính và quan chức Việt NamCH chẳng làm được gì cả, chỉ giỏi ăn hối
lộ! (tôi quên mất tên vị tướng Mỹ và cuốn sách ông ấy viết là gì rồi). Bọn lính
đánh thuê Hàn quốc cử sang đây cũng chê cái chính phủ dân chủ Việt NamCH này là
tham nhũng đấy.
Vậy tôi hỏi, dưới thời “dân chủ” như lúc Việt NamCH mà quân tướng
Mỹ còn thốt lên thế, vậy cái thời này, nếu đa đảng thì có thằng nào bảo vệ lập
trường đa đảng của mình dám đưa đầu ra thề, đảm bảo rằng đa đảng thì sẽ chấm
dứt hay giảm tối đa tham nhũng không? Nếu không thì đừng lấy tham nhũng ra làm
bình phong, che đậy và ngụy biện cho việc lãnh đạo của Cộng sản Việt Nam. Cơ chế,
luật pháp có kém thì mới có người để làm việc, còn nếu hoàn hảo tuyệt đối thì
sinh ra quốc hội lập pháp làm quái gì nữa? Một đất nước nghèo đói, người người
nhà nhà hối hả kiếm tiền, cả xã hội tìm mọi cách thu hút tiền như ODA thì làm
thế quái nào đòi sạch bóng tham nhũng như Nhật, Mỹ,Anh, Sing được?
Còn hỏi tôi cách nào để giải quyết thì rồi sẽ có một bài viết nói
về nó, tìm cách giải quyết ở bài viết khác.
“Không tự do, dân chủ” à? Đúng, Việt Nam cũng chả có dân chủ gì đâu,
nhưng, thực ra, nếu ai đó cứ nghĩ Mỹ hay phương Tây dân chủ hơn có khi lại
nhầm, dân chủ là vào giai đoạn đầu hình thành nhà nước thôi. Về sau, chính
quyền và các đảng phái cũng bị tha hóa rồi, giờ đây nó phục vụ quyền lợi cho
thiểu số, cho một nhóm lợi ích nào đó, cụ thể là các tay chủ công ty, ngân hàng
có tiền nên tìm quyền. Nếu ai nghĩ cứ đích tay mình cầm lá phiếu đi bầu bỏ vào
thùng và ra đừng ngoài đường gào lên cái gì cũng được là dân chủ thì người đó
nhầm. Thể hiện được quyền dân chủ của mình không đồng nghĩa với việc thể hiện
xong mình có quyền dân chủ thực sự. Tôi nói đến đây, ai có óc người đó sẽ hiểu.
Trước đây, trong một bài viết của tôi về thông tin, sự kiểm duyệt,
tôi đã nói rất nhiều về vấn đề dân chủ, nhà nước, sự kiểm duyệt rồi, nên giờ
tôi không nhắc lại.
“Đàn áp tôn giáo”? Nhiều người nghĩ rằng dưới tay CS thì tất là có
đàn áp tôn giáo bởi vì CS là vô thần chăng? Điều đó đúng ở nước nào thì tôi
không cãi, nhưng ở Việt Nam
mà há mồm ra nói câu này thì ngu hay quá lú lẫn nên không phân biệt được.
Thế tôn giáo nào bị đàn áp? Thôi, chỉ đích danh ra cái cụm đàn áp
tôn giáo mà cái đám bêu rếu cụm này muốn nói nhé. Chữ “tôn giáo” mà các người
nói bóng gió ở đây là “thiên chúa giáo” chứ gì ?
Buồn cười thay, tôi hỏi nhé! Nhiệm vụ của tôn giáo ban đầu là gì?
Là xen vào chuyện chính trị à? Là đứng biểu tình mang màu sắc chính trị, khơi
gợi lịch sử, tôn giáo à? Là chửi chế độ à? Tự do, dân chủ là nhiệm vụ của tôn
giáo à?
Nhiệm vụ của tôn giáo và công việc thường làm là cầu nguyện và các
hoạt động xoanh quanh tâm linh, tinh thần thôi. Không phải chỗ để đứng một đống
ra đấy và xen vào chuyện chính trị, rồi khi người ta ra giải tán thì núp bóng
tôn giáo – Thôi, nói trực diện, Thiên Chúa Giáo để gào lên là “đàn áp tôn giáo”
nhé.
Thiên chúa giáo và tôn giáo cũng như tham nhũng, tự do dân chủ,
chỉ là con bài của phương tây chỏ mồm vào ngoáy thể chế chính trị của Việt Nam. Mà điển
hình là sự lãnh đạo của CS.
“Chuyên quyền, độc tài” ư? Thế nào là chuyên quyền, thế nào là độc
tài?
Việt Nam
vốn không có cơ chế tam quyền phân lập như phương tây, nên đã rất khôn khéo trong
việc phân chia quyền lực cho các thành phần trong đất nước nắm giữ. Điển hình
là quyền lực tối cao được chia ra cho 4 vị trí lãnh đạo: Thủ tướng (mảng kinh
tế, tài chính), Chủ tịch nước (mảng quân đội), Tổng bí thư CS (mảng đường lối,
định hướng, mảng chính trị), Chủ tịch quốc hội (mảng lập pháp). Nhiệm kì hiện
tại ở Việt Nam là “bộ tứ
quyền lực nhất Việt Nam
– Hùng Dũng Sang Trọng” như mọi người vẫn gọi vui đấy! Và chính sự phân chia quyền
lực này ở Việt Nam
vừa tạo sự đoàn kết thống nhất khi cần huy động quyền lực nào đó, lại vừa tạo sự
phân định quyền lực rạch ròi mà không dẫm chân lên nhau.
Chính sự phân chia quyền lực này, kì thực mà nói, nó thay cho cơ
chế tam quyền phân lập ở phương tây. Về một khía cạnh nào đó mà nói, nó là một
mô hình quản lý, phân chia quyền lực thích hợp cho Việt Nam, hơn hẳn cơ
chế đa đảng. Cơ chế đa đảng hay gọi là tam quyền phân lập quá bám pháp luật. Mà
đối với người Việt Nam
“vốn phép vua thua lệ làng” thì luật pháp là cái đinh gì trong mắt họ? Người V vốn
không tôn trọng pháp luật nên cơ chế trên nếu có thì cũng chỉ cho vui. Rồi khi
bao động xảy ra giữa các phe phái trong Việt Nam thì cơ chế đấy chỉ có thể làm mỗi
việc duy nhất là huy động lực lượng ra đàn áp.
Đả đảng hay độc đảng, còn phải tùy vào con người, tính cách văn
hóa từng quốc gia, nó có thể hợp với Mỹ, phương tây vốn con người rất tôn trọng
kỉ luật, còn XH phương Đông vốn có cách thức tổ chức XH rất khác.
Ở Việt Nam,
thằng nào dám đưa đầu ra đảm bảo rằng đa đảng một cái là đời sống của con người
Việt Nam
sẽ khá hơn trên mọi mặt?
Còn nếu hỏi thế nào là độc tài, thì phải hỏi Lybia, Ai Cập, Irắc
của Saddam Hussein ấy. Việt Nam
không được lãnh đạo bởi một người, mà được lãnh đạo bởi một tổ chức, mà một tổ chức
thì sẽ có người thế này thế kia. Nên không thể nói là độc tài được
Tóm lại, nếu ai hỏi ý kiến của tôi về đa đảng hay không đa đảng.
Tôi nói là, sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam
sẽ là lựa chọn tốt nhất cho con người Việt Nam.
Ngày xưa khi ông bà ta đấu tranh chống Pháp ,Mỹ. Không phải ngẫu
nhiên mà họ lại quyết định chọn Đảng Cộng sản để lãnh đạo, dù thời đó họ rất mù
mờ và còn chả hiểu CS là cái mả mẹ gì, họ chẳng thấy đc con đường phía trước,
tức là ngày hôm nay chục năm về sau khi thắng Mỹ. Nhưng họ vẫn chọn Đảng Cộng
sản Việt Nam, đó là lý do duy nhất mà Việt Nam thắng Mỹ: Được dân ủng hộ. Tôi
tin, họ chọn sẽ ko sai lầm đâu.
Người Việt Nam làm kinh tế rất kém, đó là sự thật, kết quả là bây
giờ lòi ra Vinashin, Vinalines và hàng trăm ngàn doanh nghiệp phá sản, cái kém
nhất khi làm kinh tế lại chính là ở tư duy của người Việt, dân nông nghiệp đối
với miếng ăn thì chỉ biết làm hôm nay, tính ngày mai, hết sức ngắn nghĩ, trong
khi kinh doanh thì phải tầm nhìn, chiến lược rất xa. Sự “bất động” của bất động
sản chính là thứ vừa thể hiện cái tư duy ngắn nghĩ, duy ý chí, không bám vào
quy luật cung cầu đấy.
Người Việt Nam
làm kinh tế rất kém, nhưng làm chính trị rất giỏi. Đảng Cộng sản Việt Nam lại thừa
hưởng được điều đó. Kết quả có thể thấy là chính phủ ta, đối ngoại, đối nội,
làm chính trị rất khôn khéo. Khôn khéo ở chỗ sống gần một thằng gấp 10 lần mình
mà nó không bụp mình nát bét đã là khôn rồi. Còn kém về kinh tế thì rõ ràng ra
là sự thua lỗ của các công ty nhà nước.
Rồi sẽ có bài viết của tôi đề xuất cách khắc phục tất cả các nhược
điểm trên.
Còn vấn đề cạnh tranh chính trị? Nhiều người nói rằng, ở Việt Nam không có sự
cạnh tranh về chính trị, tức là sẽ không có sự tiến bộ. Câu này tôi vừa đồng ý
vừa không đồng ý. Đồng ý thì chỉ phân nửa thôi. Đồng ý là luôn luôn phải có sự
cạnh tranh thì mới có phát triển.
Nhưng, câu hỏi đặt ra là cạnh tranh như thế nào, cạnh tranh ở mức
độ nào cho vừa phải mà không thái quá. Đảng Cộng sản Việt Nam, nội bản
thân nó đã là sự vận động như thế rồi.
Ở Việt Nam
chỉ có mỗi một đảng, và điều đó làm nhiều người nhầm tưởng là không có sự cạnh tranh,
hay, họ cố tình “nhầm tưởng” như thế. Rất nhiều người cứ ngây thơ nghĩ rằng,
muốn cạnh tranh là phải có tối thiểu 2 phe, hay 2 thuộc tính tương khắc. Mà họ
quên rằng, cạnh tranh còn có sự tiềm tàng bên trong.
Cạnh tranh loại thứ nhất, nhưng nhiều người muốn đa đảng nói, đó
là sự cạnh tranh giữa 2 đảng phái, khi đó, những ai chung chí hướng sẽ cùng gom
về 1 phe, chia 2 phe, và cứ 1 phe lên tiếng thì phe kia phản bác. Cái này quá
thường thấy ở phương tây, tôi sẽ không nói cụ thể về hình thức và hoạt động nữa.
Cạnh tranh loại thứ hai, là cạnh tranh ở bên trong, đây theo đánh
giá của tôi là loại cạnh tranh khôn ngoan, khôn khéo và có phần ưu việt hơn
loại một. Loại này thấy ở các nước độc đảng mà có dân chủ (dân chủ không thước
để đo đếm được nhé, nên bạn đừng trách có lúc tôi nói Việt Nam không có dân
chủ, rồi lại có lúc bạn thấy tôi quay ngoắt 180 độ nói là có dân chủ nhé, tùy
lúc và tùy vào ngụ ý của tôi), ví dụ như độc đảng mà chia đều quyền lực để
tránh lạm quyền như Việt Nam. Bạn sẽ thấy sự cạnh tranh đến từ 2 phe trong đảng
CS.
Hay nói cách khác, người ta hay đồn thổi là trong nội bộ đảng Cộng
sản Việt Nam chia làm 2 phe, một phe là bảo thủ, phe còn lại là hiện đại. Thực
ra, không hề có việc phân phe cụ thể kiểu như: “tao phe A trong đảng CS, mày
phe B cũng trong đảng CS”, cách gọi chia phe chỉ đơn thuần thể hiện sự khác
biệt trong suy nghĩ, tranh luận về đường hướng phát triển đất nước. Không phải
lúc nào cũng rõ ràng như mọi người nghĩ là chia hai phe chém nhau đâu.
Một người phe bảo thủ (tức là tư tưởng bảo thủ) có thể sẽ quyết
định cách phát triển đất nước theo hướng X, người phe hiện đại sẽ mở xu hướng
phát triển đất nước theo hướng Y, đại loại thế.
VÀ CHÍNH SỰ KHÁC BIỆT VỀ MẶT NHẬN THỨC NÀY SẼ TẠO RA SỰ CẠNH TRANH
TIỀM TÀNG TRONG ĐẢNG MÀ KHÔNG PHÁ VỠ SỰ ĐOÀN KẾT TRONG NỘI BỘ ĐẢNG. CẠNH TRANH
Ở ĐÂY SẼ LÀ SỰ TRANH LUẬN VỚI NHAU MÀ CHỌN RA ĐƯỜNG LỐI PHÁT TRIỂN CHO ĐẤT
NƯỚC, CHỨ KHÔNG ĐỐI ĐẦU DẪN ĐẾN ĐÁNH NHAU. ĐIỀU MÀ KHI ĐA ĐẢNG Ở Việt Nam, VÌ KHÔNG
CÒN SỰ QUẢN LÝ, SẼ DẪN ĐẾN ĐÁNH NHAU RA MẶT. CÒN TRONG KHI ĐỨNG DƯỚI NGỌN CỜ
CHUNG MANG TÊN CỘNG SẢN, KHÔNG AI DÁM ĐÁNH NHAU RA MẶT CẢ, VÌ ĐÁNH MÀ CHIA PHE
RA BỊ ĐUỔI RA KHỎI ĐẢNG THÌ KHỎI LÀM CHÍNH TRỊ.
Cho nên, ai mà nói ở Đảng Cộng sản Việt Nam không có sự cạnh tranh để tạo sự
phát triển thì đó là sai lầm. Cạnh tranh là cạnh tranh ngầm, nó thể hiện qua sự
phản biện, tranh cãi trước một đường lối được đưa ra trong các buổi họp ở Đảng,
mà dân tình và người ngoài đâu có biết. Họ không biết là các đường lối định
hướng của Đảng là đã thông qua các buổi tranh cãi, tranh luận kịch liệt và sửa
từng câu từng chữ rồi mới ra quyết định. Và khi ra quyết định thì mọi người cũng
chỉ gật đầu rồi chỉ đạo của Đảng từ trên xuống mà làm, chứ đâu có biết nội tình
bên trong.
Ai đó mà nói chỉ đa đảng mới có sự cạnh tranh là sai lầm, là nói
mà không nghĩ. Trong môi trường dân chủ thì sẽ có sự cạnh tranh, Việt Nam đã cố gắng
tạo ra dân chủ bằng cách thả cho mọi người nói, nói nhưng đừng phá. Và kết quả
là khi xã hội Việt Nam, kinh
tế Việt Nam
gặp khó khăn thì chúng ta tung mồm ra mà chửi thoải mái, nhờ thế mà chúng ta
mới có cơ hội “gào” đa đảng như bây giờ. Không dân chủ thì cứ nói câu nào là lo
“mất hộ khẩu” câu đấy rồi.
Nhược điểm lớn nhất của đa đảng ta đã nói ở trên, từ đầu bài viết
của tôi rồi đấy, thôi, bây giờ ta chuyển qua nói về ưu điểm của đa đảng nhé:
1) Kinh tế khấm khá hơn, bởi có được sự hỗ trợ lớn từ phía các
nước tư bản phương tây, Mỹ sẽ đầu tư cho Việt Nam như đầu tư cho Hàn chống Triều Tiên
hay dồn sức để nhét con bài Irael vào giữa Trung Đông – trong lòng của thế giới
hồi giáo vậy. Còn, Việt Nam có phát triển được như Irael, Hàn, Nhật hay không
thì ta lại quay lại vấn đề tham nhũng, quay lại vấn đề tính cách con người Việt
Nam, quay lại những vấn đề thèm khát vật chất của một xã hội đang phát triển
nhé. Nếu vượt qua được những điều tôi kể thì với sự hỗ trợ kinh tế của Mỹ,
chúng ta có nỗ lực thì cơ may Việt Nam thành siêu cường về kinh tế sẽ đến
thôi. Nhưng, vẫn loanh quanh câu hỏi là người Việt nỗ lực đến đâu hay lại quay
lại hơn quan chức Việt NamCH toàn ăn hối lộ nhé. Suy cho cùng, giàu hay nghèo
là ở chính dân tộc chúng ta chứ không phải do thế giới giúp bao nhiêu tiền và
cơ hội nhé. Singapore
là điển hình cho khả năng làm giàu nhờ giỏi tính toán đấy. Nhật là điển hình cho
khả năng làm giàu nhờ cần cù và nỗ lực đến từng cá nhân trong 1 đất nước.
2) Chúng ta sẽ được Mỹ bảo kê bằng cách cho nó thuê cảng Cam Ranh
và đóng quân ở Việt Nam, giống như thuê phòng trọ ấy, hàng năm kiếm chút tiền,
dựa luôn vào quân sự nó, cho nó cắm búa xua tên lửa hệ thống phòng thủ ở Lạng
Sơn chọc vào lưng anh hàng xóm, chúng ta đỡ tốn tiền làm việc đó. Tuy nhiên,
nếu Mỹ yếu đi, hoặc Trung Quốc mạnh hơn Mỹ, nó muốn đánh thằng Mỹ thì nó làm
thịt thằng nào trước để dọn đường chắc mọi người đã hiểu. Và không ai đảm bảo
quân đội trong cơ chế tam quyền phân lập ấy đủ mạnh bằng hồng quân CS ngày hôm
nay nhé, quân đội mà không chung một hướng đi thì bất bình trong điều hành là
cứ nhìn Ai Cập và Thái Lan hôm nay là biết.
3) Tương lai con cháu không đảm bảo gì hết, cái này là chắc chắn.
Bởi nhìn Trung Quốc khi thấy Việt Nam là đồng minh của Mỹ thì ngày nó hành hạ
chúng ta không còn xa, nếu hôm nay nó không đánh thì mai nó đánh, và không ai
dám chắc trong ngày mai đó, Mỹ còn bênh Việt Nam hay không, hay còn đủ mạnh bênh
Việt Nam hay không. Đó là lý do chúng ta ngày hôm nay tốn một khoảng tiền khổng
lồ để nuôi quân đội, mua vũ khí, sắm sửa cho ngày hôm nay là để lo cho ngày mai
cả thôi. Cái tôi nêu ra cũng là lý do khiến chúng ta không bao giờ trông cậy
vào người khác mà phải trông cậy vào thực lực bản thân mình. Đừng cãi cùn rằng
Mỹ hôm nay mạnh thì ngày mai cũng sẽ mãi mãi mạnh, đó là điều nhảm nhí vì quốc
gia nào cũng có lúc thịnh lúc suy.
4) Văn hóa Việt Nam
sẽ ra thế nào? Ngày hôm nay còn Đảng, trong các văn kiện chỉ đạo của Đảng có
ghi rõ về các đường lối văn hóa, sống ra sao cho lành mạnh, bài trừ tệ nạn thế
nào, chống lại văn hóa ngoại lai ra sao, tất cả đều có trong các đường lối chỉ
đạo của CS, nó không tốt đẹp sao? Mấy cái đảng phái muôn tranh giành quyền lực
đứa nào giỏi thì trình ra đây cái văn kiện, hay cái đường lối phát triển đất
nước trong vài chục năm tới đi, nếu họ được nắm quyền. Có hay không? Hay là lo
bận gào đa đảng, đặt bom, phá hoại và tìm cách đứng biểu tình nên chưa soạn
thảo kịp đường lối sau hàng chục năm theo phương Tây? Một điểm lạ nữa là, tôi
chưa từng thấy các văn kiện định hướng con người, đường lối phát triển cụ thể,
cách sống cho người dân một đất nước đến từ tay các nước có đảng phái tư bản.
Ví dụ điển hình nhất là thành trì của tư bản như Mỹ, đảng Dân Chủ hay Cộng Hòa
có đưa đường lối thế không? Hay cứ loanh quanh cãi nhau vì lợi ích chung mà bên
nào cũng cho là mình đúng? Đường lối rõ ràng cụ thể thế có không? Nếu có thì ai
đưa văn kiện đây tôi coi với, vì tôi chưa từng thấy nó lưu hành ở đâu cả. Trong
khi của đảng thì đầy rẫy ngoài đường và trên internet.
Ưu điểm của đa đảng ở Việt Nam như vậy đã đủ chưa? Theo cách
hiểu của tôi thì chỉ có ưu điểm ở hiện tại nhưng lại bộc lộ nhiều khuyết điểm
hơn thế nữa ở tương lai. Mà đã thấy trước tương lai như vậy rồi thì có ai ngu
mà lại chọn đa đảng?
Còn rất nhiều nguyên nhân, vấn đề, lý do, và nhiều kiểu tranh
luận, ưu điểm, nhược điểm của cả độc đảng lẫn đa đảng mà nói thì lập buổi thảo
luận rồi cãi nhau cả tháng cũng không hết được. Tôi chỉ nói ra một số điểm
thường thấy khi tranh luận thôi, không thể kể hết và phân tích hết được.
Nhìn chung, tóm lại, nếu ai hỏi tôi ai lãnh đạo đất nước tốt nhất,
chí ít là ở thời điểm này, thì tôi bảo đó là đảng Cộng sản Việt Nam, họ không
giỏi làm kinh tế, nhưng họ giỏi làm chính trị, họ vào thời điểm này có thể chưa
làm cả đất nước giàu có, nhưng chí ít, họ không để dân phải chết đói hay để cả
miền Nam và gia đình con cháu Việt Nam Cộng Hòa ăn hàng viện trợ của Mỹ như
thời chiến tranh chống Mỹ. Họ không đưa được người giỏi lên lãnh đạo về mặt
kinh tế, không có nghĩa họ đã kém, chí ít, họ giữ vững cho Việt Nam yên ổn.
Trong quá khứ, họ lãnh đạo Việt Nam đánh không biết bao nhiêu trận với cường
quốc, từ Pháp, Mỹ, Pôn Pốt, Trung Quốc, và thời bình, họ giữ cho Việt Nam không
bạo loạn đến chết người như vụ Tân Cương của Trung Quốc, giữ cho không bị đánh
bom, nói chung, người dân ra đường không sợ chết vì đánh nhau và xung đột chính
trị, ở Việt Nam cũng không có tình trạng quản lý vũ khí lỏng lẻo như ở Mỹ. Đây
đã là những thành công đáng ngưỡng mộ mà các nước khác thèm muốn trong vấn đề
quản lý XH, tôi không nói đùa đâu. Các nước khác phải cảm thấy thích những gì
mà sự yên ổn từ sự lãnh đạo của đảng CS ở Việt Nam, điều mà các nước như
Afganistan, Lybia, Ai Cập, Irắc, Syria đều không làm được. Người dân các đất
nước có đầy “dân chủ” cho Mỹ mang vào cho đấy, họ có sống yên bình hơn một đất
nước thiếu dân chủ như Việt Nam
hay không? Họ được nói, nhưng có ai đảm bảo cho mạng sống họ sau khi nói không?
Chết vì bom đạn bất cứ khi nào.
Vậy, người Việt Nam thích sống trong một xã hội độc đảng mà còn
thấy được tương lai tương sáng hay một chế độ đa đảng cho thỏa nguyện vọng “tự
do, dân chủ” của phương tây và cái đám Việt kiểu đang sống ở đâu đẩu đâu đâu
ngoài đất nước Việt Nam? Nơi mà tương lai như tôi đoán định ở trên là cực kì
bất ổn? Chọn con đường nào vẫn là sự quyết định của cả dân tộc, thế hệ này đang
chọn độc đảng dưới sự dẫn dắt của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng cũng rất có thể
con cháu ta sẽ chọn đa đảng dưới sự dẫn dắt của Mỹ chống lại Trung Quốc, đó là
sự lựa chọn của họ. Lựa chọn thế nào là việc phải quyết định cẩn thận, vì chính
trị mà đi chệch đường nó sẽ tổn hại đến các thế hệ tương lai sau đó nữa. Mà
điển hình, là như viễn cảnh mà tôi vẽ ra đấy.
Nightmoonlight
Muốn
xem link gốc thì click VÀO ĐÂY anh Hoàn ơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét